George Herman “Sweater” McGinnis, Blueface, Grey
on
Repost
The articles below are good study on the most popular bloodlines of today from a history perspective.
I have not created a pedigree table yet like most of the past articles on “Cockfighters and Breeds” category. I want everyone to read and digest all the words written. And not just look at the pedigree table.
Let’s memorialize December for George Herman “Sweater” McGinnis. He died enjoying our sports. McGinnis was a cockfighter first. He was a World War II veteran second.
Sweater McGinnis must be one of the best all around cockfighter. A cockfighter with complete cockfighting skills.
- doctor/surgeon/behavioral therapist
- pitter/gaffer
- trainer/coach/massage therapist
- feeder/nutritionist
- breeder/raiser/geneticist
- carpenter/farmer
- protector of all liberties/individual liberty activist
At the bottom are photos from my visit to William T. Greene who received these bloodlines from McGinnis. WTG returned the favor by breeding these bloodlines pure without any outside blood. At 91 yrs old – more or less during my visit, WTG is still a purist propagator of Sweater McGinnis’ Blueface and Grey.
– Gameness til the End
Repost
The articles below are good study on the most popular bloodlines of today from a history perspective.
I have not created a pedigree table yet like most of the past articles on “Cockfighters and Breeds” category. I want everyone to read and digest all the words written. And not just look at the pedigree table.
Let’s memorialize December for George Herman “Sweater” McGinnis. He died enjoying our sports. McGinnis was a cockfighter first. He was a World War II veteran second.
Sweater McGinnis must be one of the best all around cockfighter. A cockfighter with complete cockfighting skills.
- doctor/surgeon/behavioral therapist
- pitter/gaffer
- trainer/coach/massage therapist
- feeder/nutritionist
- breeder/raiser/geneticist
- carpenter/farmer
- protector of all liberties/individual liberty activist
At the bottom are photos from my visit to William T. Greene who received these bloodlines from McGinnis. WTG returned the favor by breeding these bloodlines pure without any outside blood. At 91 yrs old – more or less during my visit, WTG is still a purist propagator of Sweater McGinnis’ Blueface and Grey.
– Gameness til the End
George Herman “Red Sweater” McGinnis
Posted by ChinaChicks1
George Herman “Red Sweater” McGinnis had a great sense of humor. If he could return to earth right now, he would realize that the controversy about the Blueface story was the best practical joke he ever pulled. Im sure he would get a few chuckles out of this article, but I am going to write it anyway. Perhaps if nothing else comes of it, it will inspire others to give us their version of the story.
Posted by ChinaChicks1
George Herman “Red Sweater” McGinnis had a great sense of humor. If he could return to earth right now, he would realize that the controversy about the Blueface story was the best practical joke he ever pulled. Im sure he would get a few chuckles out of this article, but I am going to write it anyway. Perhaps if nothing else comes of it, it will inspire others to give us their version of the story.
Biography
Herman McGinnis was born in 1905 in Southwest Oklahoma near Chickaska. For much of his early life he stayed with uncle, Dave Lane, a druggist in Oklahoma City. Dave Lane was one of the best of the old time chicken fighters. In the early 1920’s while Sweater was still a teenager, he handled a main of cocks from Frank Perry and Sap Barret against the legendary Henry Wortham and won with his last 4 cocks to win the main. This was the old Shell Creek Pit near Sand Springs, Oklahoma.
Sweater was a professional cocker in every sense of the word. Except for a short hitch in military service in WWII, he spent his lifetime working with gamefowl. He was in great demand as a feeder and handler, and he spent considerable time with John Madigin, Walter Kelso and Jack Walton. With his conditioning method, he could build stronger thighs on a cock than any feeder I ever knew. They would be as hard and big around as the average mans wrist. They were so strong that his cocks frequently broke their own legs. As a handler, Sweater never missed a trick, legal or otherwise. It is fitting that he died in the pit with a gamecock in his arms at the Boxwood Pit in Virginia on the 19th of December 1959.
Herman McGinnis was born in 1905 in Southwest Oklahoma near Chickaska. For much of his early life he stayed with uncle, Dave Lane, a druggist in Oklahoma City. Dave Lane was one of the best of the old time chicken fighters. In the early 1920’s while Sweater was still a teenager, he handled a main of cocks from Frank Perry and Sap Barret against the legendary Henry Wortham and won with his last 4 cocks to win the main. This was the old Shell Creek Pit near Sand Springs, Oklahoma.
Sweater was a professional cocker in every sense of the word. Except for a short hitch in military service in WWII, he spent his lifetime working with gamefowl. He was in great demand as a feeder and handler, and he spent considerable time with John Madigin, Walter Kelso and Jack Walton. With his conditioning method, he could build stronger thighs on a cock than any feeder I ever knew. They would be as hard and big around as the average mans wrist. They were so strong that his cocks frequently broke their own legs. As a handler, Sweater never missed a trick, legal or otherwise. It is fitting that he died in the pit with a gamecock in his arms at the Boxwood Pit in Virginia on the 19th of December 1959.
Breeding History
Sweater had hundreds of chickens raised for him each year but until he moved to North Carolina in 1954 to work for Percy Flowers at Pineville Farms, none of them were specifically called the Blueface family. There is no particular combination of bloodlines that could be pointed out as Blueface to the exclusion of all others. They were simply referred to as McGinnis Reds or Greys, depending on the color. Sweater never advertised his fowl, he didn’t like to sell them and almost never did, however he gave many of them away.
Sweater had hundreds of chickens raised for him each year but until he moved to North Carolina in 1954 to work for Percy Flowers at Pineville Farms, none of them were specifically called the Blueface family. There is no particular combination of bloodlines that could be pointed out as Blueface to the exclusion of all others. They were simply referred to as McGinnis Reds or Greys, depending on the color. Sweater never advertised his fowl, he didn’t like to sell them and almost never did, however he gave many of them away.
Breeding Method
His usual breeding method was to place a cock and 6 hens on a farm walk where they could reproduce freely. In the Fall, Sweater would pick up what stags he wanted, and tell the farmer to eat the rest of them. Thus a great deal of Sweaters stock was available to anyone who knew where he walked his fowl. Many of the so called Blueface families today are based on fowl obtained from these farm walks and contain not a touch of the McLean Hatch usually associated with the name Blueface. The bloodlines that Sweater used in various combinations and which appear in some of the modern Blueface lines include the Madigan Texas Rangers, a truly great family of Brown Reds.
When Sweater was in charge of Madigan’s brood yards in Houston in the late 1930’s, a great many of the cocks and hens were carrying a fourth or more of this Texas Ranger breeding. When Madigan died in 1942, Kelso and Japhet inherited his fowl which were all shipped to Kelso’s place in Galveston. Sweater set up the various brood yards then Kelso and Japhet alternated in choosing which ones they wanted. But Kelso didn’t like the Clarets, not to mention the Rangers, so Sweater took what he wanted of those.
Sometime later, Sweater decided he needed more speed in his fowl and someone sold him a family of Three Spurs from Washington state. These cock had a normal spur, plus a rudimentary spur above and below it. I know of at least one family of modern Blueface that show this trait and some of the cocks cannot be heeled properly until these small spurs are clipped off. I understand the Black Sumatra Jungle Fowl and their descendants have this odd spur formation.
Sweater fought a lot of the Sam Bigham fowl a Marsh Butcher/Claret cross. This is one of the sources of the rare white leg that shows up in some Blueface. He also had some Kearney stock he got from up North. A particular favorite of Sweaters was his Jim Thompson Mahoganies, as bred by Bob Lang of Long Island, New York. Sweater called these Thompson’s his secret weapon and left them in Oklahoma when he went to North Carolina. He didn’t know how the deal with Percy Flowers would work out, and he was hedging his bets by leaving the Thompson’s and several other yards of his seed stock with friends he trusted. He left some of his McLean seed stock with an old Okie friend in Arizona and most of the Thompson’s with Billy the Barber Atchley of Oklahoma City, who in turn supplied Sweater with some really good Butcher fowl. After Sweater died, the brood yards he left at Pineville deteriorated and much of the reason could be lack of access to these Oklahoma seed stock fowl.
His usual breeding method was to place a cock and 6 hens on a farm walk where they could reproduce freely. In the Fall, Sweater would pick up what stags he wanted, and tell the farmer to eat the rest of them. Thus a great deal of Sweaters stock was available to anyone who knew where he walked his fowl. Many of the so called Blueface families today are based on fowl obtained from these farm walks and contain not a touch of the McLean Hatch usually associated with the name Blueface. The bloodlines that Sweater used in various combinations and which appear in some of the modern Blueface lines include the Madigan Texas Rangers, a truly great family of Brown Reds.
When Sweater was in charge of Madigan’s brood yards in Houston in the late 1930’s, a great many of the cocks and hens were carrying a fourth or more of this Texas Ranger breeding. When Madigan died in 1942, Kelso and Japhet inherited his fowl which were all shipped to Kelso’s place in Galveston. Sweater set up the various brood yards then Kelso and Japhet alternated in choosing which ones they wanted. But Kelso didn’t like the Clarets, not to mention the Rangers, so Sweater took what he wanted of those.
Sometime later, Sweater decided he needed more speed in his fowl and someone sold him a family of Three Spurs from Washington state. These cock had a normal spur, plus a rudimentary spur above and below it. I know of at least one family of modern Blueface that show this trait and some of the cocks cannot be heeled properly until these small spurs are clipped off. I understand the Black Sumatra Jungle Fowl and their descendants have this odd spur formation.
Sweater fought a lot of the Sam Bigham fowl a Marsh Butcher/Claret cross. This is one of the sources of the rare white leg that shows up in some Blueface. He also had some Kearney stock he got from up North. A particular favorite of Sweaters was his Jim Thompson Mahoganies, as bred by Bob Lang of Long Island, New York. Sweater called these Thompson’s his secret weapon and left them in Oklahoma when he went to North Carolina. He didn’t know how the deal with Percy Flowers would work out, and he was hedging his bets by leaving the Thompson’s and several other yards of his seed stock with friends he trusted. He left some of his McLean seed stock with an old Okie friend in Arizona and most of the Thompson’s with Billy the Barber Atchley of Oklahoma City, who in turn supplied Sweater with some really good Butcher fowl. After Sweater died, the brood yards he left at Pineville deteriorated and much of the reason could be lack of access to these Oklahoma seed stock fowl.
More on the life of Sweater McGinnis
In addition to the Red fowl, Sweater raised a lot of Greys, primarily Madigan and Kelso. These were frequently combined with the various Red fowl,and the resulting offspring were either McGinnis Reds or McGinnis Greys, even though they were full brothers but different colors. I have a photo I took of a full plumaged Grey cock in 1949 while visiting Sweater and Lun Gilmore at Jack Walton’s place in Dallas. Sweater told me that all his battle cocks that year were carrying some of this cocks bloodlines. Much of the material in this article came out of that meeting. I believe that Gilmore was Jack Walton’s brother-in-law, and I will discuss his role in the Blueface story later on. Until now I haven’t mentioned the straight Blueface. The fowl I have mentioned in the previous paragraphs do appear in many of the modern Blueface lines, but Sweater wouldn’t have considered them the real thing. To properly describe the evolution of the Blueface, I first have to establish the historical perspective. To do this, I have to mention 2 other professional cockers: J.D. Perry of Oklahoma City and the inimitable Max Thaggard who until recently was still pitting them around Gunthrie, Oklahoma. In the early 1940’s, the team of J.D. Perry and Karl Bashara was the class entry at all the Oklahoma pits. Karl’s Shufflers and J.D.’s ability as a feeder and handler made a combination that was hard to beat. When C.C.Cooke of Oklahoma bought all of the Sandy Hatch fowl for $ 2,500 and then joined forces with E.W. Law in Florida, they hired J.D. to run their show. J.D. crossed Cooke’s Hatch with Law’s Claret’s to make the now famous Hatch/Clarets that revolutionized long heel cocking. Power/Speed Blends became a household word at least in the cockhouse. About this same time, Max Thaggard bred an old one eyed Frost Grey cock (that Bobby Manziel have given him) over some Brown Red hens. The resulting offspring became the Vibrators the greatest infighters (cutting to the breast) that I, or most likely any man ever saw. For a too brief period, they were unstoppable. After losing all too many fights to the Hatch/Clarets and those speckle-bellied Vibrators, Sweater started out to go them one better. He came up with the bright idea of combining the Hatch/Claret type fowl with the Grey/Brown Reds and beat everybody.
Sweaters friend Lun Gilmore had a sickly looking, pale headed old buff hen that normally would have been killed, but she was supposed to be one of the very few good Hatch hens ever to leave Ted McLeans place. Presumably she was carrying some Morgan Whitehackle breeding, as many of the McLean fowl did, because on rare occasions she would produce some spangled-looking offspring. However, the Jim Thompson fowl on which the original Hatch were based also produced about 20% spangles and sometimes even a pure white. In fact I have seen White Hatch fowl that their breeder was reluctant to claim as Hatch for fear of others would accuse him of poor record keeping. Lun may have got this hen from Pete Frost but they both shared her, so to speak, Frost got McLean to send them a Hatch cock to mate to this old hen. McLean owed Frost a favor but he wasn’t happy to see his bloodlines scattered around. So he sent them a cock alright- a little 4:02 blinker peacomb bird he intended to kill anyway.
When this runty little cock was sparred, he really put on a show. He could hit as hard as a shake. These South Texas boys were used to seeing the shotgun type cocks, and one that can hit so hard as this Hatch was something new. They bred him to the old pale headed hen just to see what the pair would produce. That first year they raised about 20 chicks and fought the stags with mediocre success. One of the few that won was rattled and would turn dark in the face when he was sparred. Sweater took this Old Blueface cock to breed to some hens he liked that were a mixture of Madigin Grey and Lieper Hatch. Thus was started the first attempt to breed a family of Blueface, although they were not really called by that name. It was that first old pale-headed hen that really started things. It so happened that most of her chicks also showed that sickly pale face.
Somebody told Sweater that the old hen was a disease carrier (Leukosis) and that he ought to kill her and all her offspring, Sweater didn’t like those damned blue-faced chickens,but he wasn’t ready to give up on them. They all had well rounded bodies and felt good in his hands, they just looked pale-even the cocks in good condition.
Sweater took some of the damned blue faced chickens to the poultry experts at Texas A&M College to see what was wrong. After some tests, they told him the chickens were perfectly healthy. The pale head was caused by an inherited genetic abnormality. To get rid of it, Sweater will have to raise a lot of young stock and keep the red faced ones for his future brood stock. That year Sweater and his friends hatched over 500 chickens from the old hen and her daughters out of several cocks. They only produced two red faced pullets-no stags.
When J.D. Perry left Cooke’s employ in 1948 to go work for G.A.C. Halff at Quien Sabe Ranch near SanAntonio, he took the best of the Hatch fowl with him. These Hatch were primarily the Jim Thompson / J.W.E. Clarke / Kearney bloodlines with an added touch of this and that. The McLean fowl were the same basic bloodlines but showed less of the Yellow leg breeding. The pea combs came from the old Boston Roundhead and Low Comb Irish Whitehackle that was in the Duryea fowl which appears in the pedigrees of both the Clark and Kearney Families. The Kearney stock at that time was a combination of his Irish Brown Reds and Whitehackles, plus the Duryea and Joe Wingate stock. So this was the source of the Green legs At any rate, Sweater and J.D. traded some Hatch fowl, and in 1958 J.D. was advertising Blueface for sale. The straight Blueface (McLeans)were comparitivaly slow,single stroke,ground fighters. They had the suicidal tendency of sticking their necks out while reaching for a bill hold. A cock like that just doesnt win many fights in first-class long heel competition. So Sweater tried various crosses with those damned blue faced chickens. Most of the crosses produced just average fighting cocks. A few showed promise but wouldn’t pass on their good qualities to the next generation. The one cross he tried though that seemed to add just the edge he was looking for was with Karl Bashara’s Shufflers. He also got some Brown Reds from old man Starnes of Konowa, Oklahoma. I had always heard this was an old Irish family of Brown Reds but my buddy for 50 years-Old Lunch Money, himself published an article quoting Mr. Starnes as saying his fowl were just the Bashara Shufflers with a touch of Madigan Grey Sweater. He also got the D.H. Pierce Wisconsin Red Shufflers from various other breeders, especially C.V.Myers of Pensylvania. By trying out many different combinations, he developed just the right blend of Hatch/Shuffler and his other bloodlines that he could win with.
And win he did. He set a fantastic record in the 5 short years he was working for Percy Flowers in North Carolina. In 1957 he entered the Lally Memorial Stag Derby in Pensylvania. This was the premier short heel (1-1/4 inch gaffs) event for each year. This was the first time Sweater ever conditioned cocks for a short heel event and the first time he ever conditioned a full show of stags for a major event. (None of the major pits in the south ever scheduled stag derbys or tournaments. So Sweater had always fought 2 year old cocks. He won 9 and lost 1 to take first money. The 1 loss was to a Jim Thompson stag owned by Bob Lang, who was responsible for one of Sweater’s seed stock lines.
The short heel men said that the 1957 win was a fluke and that Sweater wouldn’t have a chance next time. So he entered the Lally in 1958 and won it by the same identical score, 9 wins and 1 loss. Now the boys were convinced that this Okie was pretty foxie, so they decided to keep their money and not enter the event in 1959. The pit management finally got an entry list together though and sure enough Sweater didn’t win this time, he only took 2nd with 8 wins and 2 losses.
As a final tribute to a real chicken man, I can think of nothing more appropriate than the words spectator used in describing Sweaters stags at the 1957 Lally Memorial Derby. Remember that these stags were direct descendants of those damned blue-faced chickens produced by a sickly-faced, pale-headed old hen and a runty little 4:02 cock that had been destined for the chopping block.
“The best the North and East could produce was lined up against them, and they made a runaway of the show. They were fast, terrific bucklers, hard hitters, good cutters, aggressive finishers. Their legs reached out a mile every stroke, they delivered blows with a snap, and every punch landed where it counted. The only fight they lost was a quick one shot affair to the brain in the first few seconds, which sort of thing can and will happen to anybody who is meeting top grade fowl.” (written by Spectator, 1957)
When talking about the Blueface they should never be called Hatch. That would automatically bring up the picture of a dark black breasted red cock with green legs. Even the Hatch fowl don’t all come that color and certainly not the Blueface.
The colors range from a deep black or brown red (Shuffler’s,Brown Red’s, 3 spur) through a typical black breasted red (Thompson, Butcher, Claret) to a ginger or pumpkin (California Chet or Redquill). The Chet was only added to a couple of brood yards by Sweater but it sure made some good cutting cocks. The Blueface come both pea comb and straight comb and may have green, blue, yellow or white legs. Perhaps this explains some of the controversy over the Blueface. One man might have Blueface that come pea comb pumpkins with white legs and another man straight comb black reds with green legs. Rarely, the cocks also might be white, black or red spangle, even grey. These bloodlines were all in certain Blueface brood pens.
I was well acquainted with Sweater McGinnis in the 1940’s and 50’s. During those years, I was working as chicken man and handler for some of the major cockers ( C.C.Cooke, Bobby Manziel Sr., etc.) and many lesser known men. Although we were friends and visited back and forth, Sweater didn’t to let me have his good Blueface. He knew we would meet in the pit, and he didn’t like to fight against his own bloodlines. When Sweater died, I was in the process of moving from Ft. Worth Texas to Denver, Colorado. It was awkward for me to do so, but I made a quick trip to visit people who were keeping Sweaters seed stock yards. I bought all the birds I could from four brood yards, each yard containing different bloodlines. Over the past 30 years, have blended these four lines to make my present day Blueface.
In addition to the Red fowl, Sweater raised a lot of Greys, primarily Madigan and Kelso. These were frequently combined with the various Red fowl,and the resulting offspring were either McGinnis Reds or McGinnis Greys, even though they were full brothers but different colors. I have a photo I took of a full plumaged Grey cock in 1949 while visiting Sweater and Lun Gilmore at Jack Walton’s place in Dallas. Sweater told me that all his battle cocks that year were carrying some of this cocks bloodlines. Much of the material in this article came out of that meeting. I believe that Gilmore was Jack Walton’s brother-in-law, and I will discuss his role in the Blueface story later on. Until now I haven’t mentioned the straight Blueface. The fowl I have mentioned in the previous paragraphs do appear in many of the modern Blueface lines, but Sweater wouldn’t have considered them the real thing. To properly describe the evolution of the Blueface, I first have to establish the historical perspective. To do this, I have to mention 2 other professional cockers: J.D. Perry of Oklahoma City and the inimitable Max Thaggard who until recently was still pitting them around Gunthrie, Oklahoma. In the early 1940’s, the team of J.D. Perry and Karl Bashara was the class entry at all the Oklahoma pits. Karl’s Shufflers and J.D.’s ability as a feeder and handler made a combination that was hard to beat. When C.C.Cooke of Oklahoma bought all of the Sandy Hatch fowl for $ 2,500 and then joined forces with E.W. Law in Florida, they hired J.D. to run their show. J.D. crossed Cooke’s Hatch with Law’s Claret’s to make the now famous Hatch/Clarets that revolutionized long heel cocking. Power/Speed Blends became a household word at least in the cockhouse. About this same time, Max Thaggard bred an old one eyed Frost Grey cock (that Bobby Manziel have given him) over some Brown Red hens. The resulting offspring became the Vibrators the greatest infighters (cutting to the breast) that I, or most likely any man ever saw. For a too brief period, they were unstoppable. After losing all too many fights to the Hatch/Clarets and those speckle-bellied Vibrators, Sweater started out to go them one better. He came up with the bright idea of combining the Hatch/Claret type fowl with the Grey/Brown Reds and beat everybody.
Sweaters friend Lun Gilmore had a sickly looking, pale headed old buff hen that normally would have been killed, but she was supposed to be one of the very few good Hatch hens ever to leave Ted McLeans place. Presumably she was carrying some Morgan Whitehackle breeding, as many of the McLean fowl did, because on rare occasions she would produce some spangled-looking offspring. However, the Jim Thompson fowl on which the original Hatch were based also produced about 20% spangles and sometimes even a pure white. In fact I have seen White Hatch fowl that their breeder was reluctant to claim as Hatch for fear of others would accuse him of poor record keeping. Lun may have got this hen from Pete Frost but they both shared her, so to speak, Frost got McLean to send them a Hatch cock to mate to this old hen. McLean owed Frost a favor but he wasn’t happy to see his bloodlines scattered around. So he sent them a cock alright- a little 4:02 blinker peacomb bird he intended to kill anyway.
When this runty little cock was sparred, he really put on a show. He could hit as hard as a shake. These South Texas boys were used to seeing the shotgun type cocks, and one that can hit so hard as this Hatch was something new. They bred him to the old pale headed hen just to see what the pair would produce. That first year they raised about 20 chicks and fought the stags with mediocre success. One of the few that won was rattled and would turn dark in the face when he was sparred. Sweater took this Old Blueface cock to breed to some hens he liked that were a mixture of Madigin Grey and Lieper Hatch. Thus was started the first attempt to breed a family of Blueface, although they were not really called by that name. It was that first old pale-headed hen that really started things. It so happened that most of her chicks also showed that sickly pale face.
Somebody told Sweater that the old hen was a disease carrier (Leukosis) and that he ought to kill her and all her offspring, Sweater didn’t like those damned blue-faced chickens,but he wasn’t ready to give up on them. They all had well rounded bodies and felt good in his hands, they just looked pale-even the cocks in good condition.
Sweater took some of the damned blue faced chickens to the poultry experts at Texas A&M College to see what was wrong. After some tests, they told him the chickens were perfectly healthy. The pale head was caused by an inherited genetic abnormality. To get rid of it, Sweater will have to raise a lot of young stock and keep the red faced ones for his future brood stock. That year Sweater and his friends hatched over 500 chickens from the old hen and her daughters out of several cocks. They only produced two red faced pullets-no stags.
When J.D. Perry left Cooke’s employ in 1948 to go work for G.A.C. Halff at Quien Sabe Ranch near SanAntonio, he took the best of the Hatch fowl with him. These Hatch were primarily the Jim Thompson / J.W.E. Clarke / Kearney bloodlines with an added touch of this and that. The McLean fowl were the same basic bloodlines but showed less of the Yellow leg breeding. The pea combs came from the old Boston Roundhead and Low Comb Irish Whitehackle that was in the Duryea fowl which appears in the pedigrees of both the Clark and Kearney Families. The Kearney stock at that time was a combination of his Irish Brown Reds and Whitehackles, plus the Duryea and Joe Wingate stock. So this was the source of the Green legs At any rate, Sweater and J.D. traded some Hatch fowl, and in 1958 J.D. was advertising Blueface for sale. The straight Blueface (McLeans)were comparitivaly slow,single stroke,ground fighters. They had the suicidal tendency of sticking their necks out while reaching for a bill hold. A cock like that just doesnt win many fights in first-class long heel competition. So Sweater tried various crosses with those damned blue faced chickens. Most of the crosses produced just average fighting cocks. A few showed promise but wouldn’t pass on their good qualities to the next generation. The one cross he tried though that seemed to add just the edge he was looking for was with Karl Bashara’s Shufflers. He also got some Brown Reds from old man Starnes of Konowa, Oklahoma. I had always heard this was an old Irish family of Brown Reds but my buddy for 50 years-Old Lunch Money, himself published an article quoting Mr. Starnes as saying his fowl were just the Bashara Shufflers with a touch of Madigan Grey Sweater. He also got the D.H. Pierce Wisconsin Red Shufflers from various other breeders, especially C.V.Myers of Pensylvania. By trying out many different combinations, he developed just the right blend of Hatch/Shuffler and his other bloodlines that he could win with.
And win he did. He set a fantastic record in the 5 short years he was working for Percy Flowers in North Carolina. In 1957 he entered the Lally Memorial Stag Derby in Pensylvania. This was the premier short heel (1-1/4 inch gaffs) event for each year. This was the first time Sweater ever conditioned cocks for a short heel event and the first time he ever conditioned a full show of stags for a major event. (None of the major pits in the south ever scheduled stag derbys or tournaments. So Sweater had always fought 2 year old cocks. He won 9 and lost 1 to take first money. The 1 loss was to a Jim Thompson stag owned by Bob Lang, who was responsible for one of Sweater’s seed stock lines.
The short heel men said that the 1957 win was a fluke and that Sweater wouldn’t have a chance next time. So he entered the Lally in 1958 and won it by the same identical score, 9 wins and 1 loss. Now the boys were convinced that this Okie was pretty foxie, so they decided to keep their money and not enter the event in 1959. The pit management finally got an entry list together though and sure enough Sweater didn’t win this time, he only took 2nd with 8 wins and 2 losses.
As a final tribute to a real chicken man, I can think of nothing more appropriate than the words spectator used in describing Sweaters stags at the 1957 Lally Memorial Derby. Remember that these stags were direct descendants of those damned blue-faced chickens produced by a sickly-faced, pale-headed old hen and a runty little 4:02 cock that had been destined for the chopping block.
“The best the North and East could produce was lined up against them, and they made a runaway of the show. They were fast, terrific bucklers, hard hitters, good cutters, aggressive finishers. Their legs reached out a mile every stroke, they delivered blows with a snap, and every punch landed where it counted. The only fight they lost was a quick one shot affair to the brain in the first few seconds, which sort of thing can and will happen to anybody who is meeting top grade fowl.” (written by Spectator, 1957)
When talking about the Blueface they should never be called Hatch. That would automatically bring up the picture of a dark black breasted red cock with green legs. Even the Hatch fowl don’t all come that color and certainly not the Blueface.
The colors range from a deep black or brown red (Shuffler’s,Brown Red’s, 3 spur) through a typical black breasted red (Thompson, Butcher, Claret) to a ginger or pumpkin (California Chet or Redquill). The Chet was only added to a couple of brood yards by Sweater but it sure made some good cutting cocks. The Blueface come both pea comb and straight comb and may have green, blue, yellow or white legs. Perhaps this explains some of the controversy over the Blueface. One man might have Blueface that come pea comb pumpkins with white legs and another man straight comb black reds with green legs. Rarely, the cocks also might be white, black or red spangle, even grey. These bloodlines were all in certain Blueface brood pens.
I was well acquainted with Sweater McGinnis in the 1940’s and 50’s. During those years, I was working as chicken man and handler for some of the major cockers ( C.C.Cooke, Bobby Manziel Sr., etc.) and many lesser known men. Although we were friends and visited back and forth, Sweater didn’t to let me have his good Blueface. He knew we would meet in the pit, and he didn’t like to fight against his own bloodlines. When Sweater died, I was in the process of moving from Ft. Worth Texas to Denver, Colorado. It was awkward for me to do so, but I made a quick trip to visit people who were keeping Sweaters seed stock yards. I bought all the birds I could from four brood yards, each yard containing different bloodlines. Over the past 30 years, have blended these four lines to make my present day Blueface.
The Sweater Name
by COLONEL SPARKMAN
Herman McGinnis used to work for Percy Flowers. He grew up near Oklahoma City, Blanchard, and east of Chikasha. His friends used to call him Herman until one day (1926) the temperature went down from a normal warm weather to a cold day. Herman Mcginnis was seen wearing an red old knit sweater with buttons down the front. The bottom went to his knees like a dress. The sleeves were rolled up from his elbows to his wrist and the roll on each arm was big as a football. All about you could see was a face, two hands, and two feet sticking out of a red sweater. Immediately people around him would say “Come here, Sweater” that is when the nickname came to be.
by Brownred Kelso
This coming from a man who was there,, that i know really well,,,,,,Sweater McGinnis died at the OLD BOXWOOD PIT, at Axton, Virginia, it was a long drag fight, he won that fight and let out a rebel yell and had a massive heart attack, the hat he was wearing that day kinda hung there on a nail in the doorway, one day a fella was messin around and put that hat on an old black fella named “Mose” who cleaned the floor at the pit and it likin to scared him to death,,after Sweater had died Percy Flowers might have had one of his best feeders/trainers ever a French Canadian named Johnny Monroe Sweater had left Percys cupboard loaded with good bred stuff and the only problem “i was told” Percy had was Monroe was more interested in selling those chcikens behind Percys back and sending them back to Canada,,,well here’s the way the story goes Mr. Flowers found out and hired a hit on Monroe but the gunman missed and Monroe left town,,,,he hung out in Western NC and got gone from there and i have never heard his name since!
The sweaters as bred by Sweater McGinnis for Percy Flowers were some of the gameest cocks that ever lived, it got so bad people were stealing them off the tie cords,,,so Sweater bred bantam into the blood and i was told they were better as far as fighting cocks then the sweaters were. Sweater Mcguiness was a gameness freak,,,that was his thang,, he wanted the gamest cock on the planet….and should he lived he might have gotten to that point because it was close to perfect then,,,,,,
One of the best selectors and trainers ever from what the old timers tell me was Col Jack Claffey, Col Claffey, would pick through and feed the cocks Sweater would throw out when they were going to those big tournaments in Florida, at St. Augustine The colonel had a tremendous win record and the unique thinng about him was that he never went into the pit and had no interest in the cocks fighting, just merely liked to feed and condition gamefowl. This was a most admirable man from what all was able to gather about him and he lived his life out on Percy Flowers farm until his passing, i was told,,,,,,
Now, when Percy Flowers got into trouble for making moonshine whiskey, he had a trial and finally got aquitted, the state was trying to convict him not for making the liquer but for the unpaid tax on that whiskey. The thing that might have helped him get out of that situation was that foreman of the jury was Willis Holding, the same Willis Holding that was gifted the fowl from TK BRUNER ast his death. Now as i was reading when Sweaster died Harry Parr was able to get one of the sweater cocks back from Pinehill farms (Percy Flowers) and that was a cock Willis Holding had out on loan, he was lucky to have even gotten that one back,,,,,,,,good roosters used to have more pull than American Express Gold back in the day………
The state accused Percy of making alcohol for so many years 24 hours a day 7 days a week, they had planned to tax him on this amount of money,,,by that time Pinehill farm had reached 5000acres and Percy Flowers owned Johnson county, NC,,,,his store is still there and i visited johnson couty just a few weeks back, his daughter has developed this area into its own city,,,,,,,,,,,,anyhow,,,,Oh Percy Flowers had a son,,,Jr. that went to UNC was going to be an attorney and was killed in a plane crash, i noticed pictures of him piloting an experimental craft, had he became a politician we might have cockfighting now in the USA,,,who knows…..
by COLONEL SPARKMAN
Herman McGinnis used to work for Percy Flowers. He grew up near Oklahoma City, Blanchard, and east of Chikasha. His friends used to call him Herman until one day (1926) the temperature went down from a normal warm weather to a cold day. Herman Mcginnis was seen wearing an red old knit sweater with buttons down the front. The bottom went to his knees like a dress. The sleeves were rolled up from his elbows to his wrist and the roll on each arm was big as a football. All about you could see was a face, two hands, and two feet sticking out of a red sweater. Immediately people around him would say “Come here, Sweater” that is when the nickname came to be.
by Brownred Kelso
This coming from a man who was there,, that i know really well,,,,,,Sweater McGinnis died at the OLD BOXWOOD PIT, at Axton, Virginia, it was a long drag fight, he won that fight and let out a rebel yell and had a massive heart attack, the hat he was wearing that day kinda hung there on a nail in the doorway, one day a fella was messin around and put that hat on an old black fella named “Mose” who cleaned the floor at the pit and it likin to scared him to death,,after Sweater had died Percy Flowers might have had one of his best feeders/trainers ever a French Canadian named Johnny Monroe Sweater had left Percys cupboard loaded with good bred stuff and the only problem “i was told” Percy had was Monroe was more interested in selling those chcikens behind Percys back and sending them back to Canada,,,well here’s the way the story goes Mr. Flowers found out and hired a hit on Monroe but the gunman missed and Monroe left town,,,,he hung out in Western NC and got gone from there and i have never heard his name since!
The sweaters as bred by Sweater McGinnis for Percy Flowers were some of the gameest cocks that ever lived, it got so bad people were stealing them off the tie cords,,,so Sweater bred bantam into the blood and i was told they were better as far as fighting cocks then the sweaters were. Sweater Mcguiness was a gameness freak,,,that was his thang,, he wanted the gamest cock on the planet….and should he lived he might have gotten to that point because it was close to perfect then,,,,,,
One of the best selectors and trainers ever from what the old timers tell me was Col Jack Claffey, Col Claffey, would pick through and feed the cocks Sweater would throw out when they were going to those big tournaments in Florida, at St. Augustine The colonel had a tremendous win record and the unique thinng about him was that he never went into the pit and had no interest in the cocks fighting, just merely liked to feed and condition gamefowl. This was a most admirable man from what all was able to gather about him and he lived his life out on Percy Flowers farm until his passing, i was told,,,,,,
Now, when Percy Flowers got into trouble for making moonshine whiskey, he had a trial and finally got aquitted, the state was trying to convict him not for making the liquer but for the unpaid tax on that whiskey. The thing that might have helped him get out of that situation was that foreman of the jury was Willis Holding, the same Willis Holding that was gifted the fowl from TK BRUNER ast his death. Now as i was reading when Sweaster died Harry Parr was able to get one of the sweater cocks back from Pinehill farms (Percy Flowers) and that was a cock Willis Holding had out on loan, he was lucky to have even gotten that one back,,,,,,,,good roosters used to have more pull than American Express Gold back in the day………
The state accused Percy of making alcohol for so many years 24 hours a day 7 days a week, they had planned to tax him on this amount of money,,,by that time Pinehill farm had reached 5000acres and Percy Flowers owned Johnson county, NC,,,,his store is still there and i visited johnson couty just a few weeks back, his daughter has developed this area into its own city,,,,,,,,,,,,anyhow,,,,Oh Percy Flowers had a son,,,Jr. that went to UNC was going to be an attorney and was killed in a plane crash, i noticed pictures of him piloting an experimental craft, had he became a politician we might have cockfighting now in the USA,,,who knows…..
PS
Willam T. Greene calls the grey bloodline “McGinnis Perfection Grey”.
Willam T. Greene calls the grey bloodline “McGinnis Perfection Grey”.
PPS
Have you found out what two bloodlines are the secret of McGinnis?
George Herman “Red Sweater” McGinnis
George Herman “Red Sweater” McGinnis là người hết sức khôi hài. Nếu có thể sống lại vào ngay lúc này, ông sẽ thấy rằng những tranh cãi về dòng Blueface là truyện cười hay nhất mà ông từng tạo ra. Tôi chắc là ông sẽ có lúc phì cười về bài viết này, nhưng tôi vẫn viết ra. Có lẽ nếu không còn gì khác, nó sẽ tạo cảm hứng để mọi người kể cho chúng ta nghe về phiên bản câu chuyện của mình.
Tiểu sử
Herman McGinnis sinh năm 1905 ở Southwest Oklahoma gần Chickaska. Hầu hết thời niên thiếu ông sống với người bác Dave Lane, một dược sĩ ở Oklahoma City. Dave Lane là một trong những sư kê cựu trào giỏi nhất. Vào đầu những năm 1920 khi Sweater vẫn còn ở tuổi thiếu niên, ông thả gà của Frank Perry và Sap Barret trong một cuộc đá đối đầu (main) chống lại sư kê huyền thoại Henry Wortham [tác giả bộ luật đá gà phổ biến] và ăn 4 độ cuối để giành thắng lợi chung cuộc. Đấy là ở trường đấu Shell Creek Pit gần Sand Springs, Oklahoma.
Sweater là một sư kê chuyên nghiệp về mọi phương diện của từ này. Ngoại trừ một thời gian ngắn phục vụ quân đội vào Thế Chiến II, ông dành cả đời làm việc với gà chọi. Ông là tay biệt dưỡng và nài gà hết sức được ưa chuộng, và ông làm việc khá lâu cho John Madigin, Walter Kelso và Jack Walton. Với phương pháp biệt dưỡng của mình, ông có thể khiến cho đùi gà mạnh hơn so với bất kỳ tay biệt dưỡng nào khác mà tôi biết. Chúng sẽ cứng và to bằng với cổ tay của một người bình thường. Chúng quá mạnh đến nỗi thường tự đá gãy chân của chính mình. Với tư cách nài gà, Sweater không bao giờ để lọt mánh nào, dẫu hợp lệ hay không. Thật trùng hợp ông chết trong đấu trường với con gà chọi trong tay tại trường gà Boxwood Pit ở Virginia vào ngày 19 tháng 12 năm 1959.
Lịch sử lai tạo
Sweater sở hữu hàng trăm con gà được nuôi cho mình hàng năm nhưng mãi cho đến khi ông chuyển đến North Carolina vào năm 1954 để làm việc cho Percy Flowers tại trại Pineville Farm, thì chẳng có con nào được gọi riêng là Blueface. Không có sự kết hợp đặc biệt nào giữa các dòng gà để có thể phân biệt Blueface với những dòng khác. Chúng chỉ đơn giản được coi là McGinnis Red [điều] hay Grey [chuối], tùy vào màu lông. Sweater không bao giờ quảng cáo gà của mình, ông không thích bán chúng và gần như chẳng bao giờ làm vậy, tuy nhiên ông cho đi nhiều con.
Phương pháp lai tạo
Phương pháp lai tạo thông thường của ông là thả một trống với sáu mái ngoài bãi thả và để chúng sinh sản tự nhiên. Vào mùa thu, Sweater sẽ chọn ra những trống tơ mà mình muốn và bảo chủ trại ăn thịt hết số còn lại. Do vậy rất nhiều gà của Sweater nằm trong tay những ai biết chỗ ông chăn thả gà của mình. Nhiều trong số cái gọi là dòng Blueface ngày nay dựa vào số gà lấy từ những bãi chăn thả này và chẳng có chút máu McLean Hatch vốn đi đôi với cái tên Blueface. Dòng gà mà Sweater dùng trong hàng loạt kết hợp và xuất hiện trong một số dòng Blueface hiện đại là Madigan Texas Ranger, một dòng Brown Red thực sự vĩ đại.
Khi Sweater chịu trách nhiệm cho các sân giống của Madigan ở Houston vào cuối những năm 1930, rất nhiều những trống và mái xuất sắc đều mang một phần tư máu hay nhiều hơn của dòng Texas Ranger này. Khi Madigan chết vào năm 1942, Kelso và Japhet thừa hưởng gà của ông mà chúng được gửi đến chỗ của Kelso ở Galveston. Sweater thiết lập một loạt sân giống rồi Kelso và Japhet thay nhau lựa chọn những con mà họ muốn. Nhưng Kelso còn không thích Claret, nói chi đến Ranger, vì vậy Sweater bắt những con mà ông muốn trong số đó.
Về sau, Sweater quyết định rằng ông muốn gà của mình tốc độ hơn và ai đó bán cho ông một bầy gà Ba Cựa từ bang Washington. Những con trống này có cựa bình thường, kèm thêm một cựa lú ở bên trên và bên dưới nó. Tôi biết có ít nhất một bầy Blueface hiện đại thể hiện tính trạng này và một số trống không thể lắp cựa sắt một cách như ý nếu không cắt bỏ những cựa nhỏ này. Tôi biết rằng giống gà chọi Ô Sumatra và con cháu của chúng có đặc điểm kỳ lạ này.
Sweater đá rất nhiều gà của Sam Bigham, một bầy pha Marsh Butcher/Claret. Đấy là một trong những nguồn cơn của việc chân trắng hiếm xuất hiện ở một số Blueface. Ông cũng có một số gà Kearney mà ông lấy từ miền Bắc. Bầy đặc biệt yêu thích của Sweater là Jim Thompson Mahoganies, vốn được cản bởi Bob Lang ở Long Island, New York. Sweater gọi những con Thompson này là vũ khí bí mật của mình và để chúng ở Oklahoma khi ông chuyển đến North Carolina. Ông không chắc việc thương lượng với Percy Flowers có thành hay không, và ông phòng hờ bằng cách để lại Thompson và một loạt sân giống của mình cho những chiến hữu mà mình tin tưởng. Ông để lại một số con giống McLean cho một cựu chiến hữu Okie [người Oklahoma] ở Arizona và hầu hết dòng Thompson cho Billy “The Barber” Atchley ở Oklahoma City, người về phần mình trao cho Sweater một số Butcher thực sự tốt. Sau khi Sweater chết, những sân giống mà ông để lại ở Pineville bị hỏng và lý do chính có thể là vì thiếu những con giống từ Oklahoma này.
Nói thêm về sự nghiệp của Sweater McGinnis
Ngoài gà điều (Red), Sweater còn nuôi rất nhiều gà chuối (Grey), chủ yếu của Madigan và Kelso. Chúng thường xuyên được pha với một loạt gà điều, và kết quả thường tạo ra McGinnis Red (điều) hay McGinnis Grey (chuối), dẫu chúng là anh em cùng bầy nhưng lại khác màu. Tôi chụp tấm hình một con trống chuối lông sum xuê vào năm 1949 khi đến thăm Sweater và Lun Gilmore tại chỗ của Jack Walton ở Dallas. Sweater nói với tôi rằng tất cả chiến kê của ông năm đó đều mang một ít huyết thống của con trống này. Hầu hết chất liệu của bài viết này đều rút ra từ lần gặp mặt đó. Tôi tin rằng Gilmore là anh em rể của Jack Walton, và sau này tôi sẽ đề cập đến vai trò của ông trong câu chuyện về dòng Blueface. Đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng quan tâm lắm đến Blueface gốc. Loại gà mà tôi vừa nhắc xuất hiện ở nhiều dòng Blueface hiện đại, nhưng Sweater không coi chúng là hàng đích thực. Để mô tả một cách chính xác về sự phát triển của dòng Blueface, trước tiên tôi phải dựng lại bối cảnh lịch sử. Để làm như vậy, tôi phải đề cập đến hai sư kê chuyên nghiệp khác: J.D. Perry ở Oklahoma City và Max Thaggard dị thường, người mà cho đến tận gần đây vẫn đá chúng ở Gunthrie, Oklahoma. Vào đầu những năm 1940, băng J.D. Perry và Karl Bashara tham gia vào tất cả các trường gà ở Oklahoma. Dòng Shuffler (nạp lùa) của Karl và tài nghệ của J.D như một tay biệt dưỡng và thả gà đã làm nên một băng dữ dằn. Khi C.C.Cooke ở Oklahoma mua tất cả gà của Sandy Hatch với giá 2,500 đô la và rồi liên minh với E.W. Law ở Florida, họ mướn J.D điều hành các trận đấu của mình. J.D pha gà Hatch của Cooke với Claret của Law để tạo ra dòng pha danh tiếng Hatch/Claret mà nó cách mạng hóa bộ môn đá cựa dài. Kết hợp Lực/Tốc độ đã trở thành câu “thần chú” ít ra là trong kê phòng. Cũng thời gian đó, Max Thaggard cản con trống già chột mắt Frost Grey (mà Bobby Manziel đưa cho) với một số mái Brown Red. Kết quả tạo ra Vibrator, những chiến kê đá cận chiến vĩ đại nhất (đâm ngực) mà tôi, hay hầu hết những người khác từng chứng kiến. Có một thời gian, chúng bất khả chiến bại. Sau khi thua quá nhiều trận trước đám gà Hatch/Claret và Vibrator lườn bông (speckle-bellied), Sweater bắt đầu trình làng thứ tốt hơn. Ông nảy ra một ý tưởng thông minh kết hợp Hatch/Claret với Grey/Brown Red và đả bại hết thảy.
Lun Gilmore, bạn của Sweater, có một con mái già mặt nhợt nhạt (pale headed) mà bình thường sẽ bị giết bỏ, nhưng nó có lẽ là một trong những mái Hatch thật tốt từng đi ra từ chỗ của Ted McLean. Có lẽ nó mang một ít huyết thống dòng Morgan Whitehackle như nhiều gà của McLean, vì một lẽ đặc biệt nào đó mà mó cản ra một số con trông như gà bông. Tuy nhiên, gà Jim Thompson mà Hatch gốc dựa vào cũng tạo ra 20% gà bông và đôi khi có cả một con gà nhạn trắng tinh. Trên thực tế tôi từng thấy gà Hatch Nhạn mà nhà lai tạo ngại công nhận bởi sợ người khác cho rằng họ quản lý bầy đàn kém. Tuy Lun lấy con mái này từ Pete Frost nhưng cả hai cùng chia sẻ nó, đại loại như vậy, Frost nhờ McLean gửi cho họ một con trống Hatch để cản với con mái già này. McLean chịu ơn Frost nhưng ông không muốn dòng gà của mình lọt ra ngoài. Vì vậy ông gửi cho họ một con trống tàm tạm – con gà chột mắt mồng dâu nhỏ con chạng 4:02 [1.87kg] mà đằng nào ông cũng giết bỏ.
Khi con trống còi cọc này được đem xổ, nó thực sự gây ấn tượng. Nó đá mạnh tương đương với một con quá chạng. Những gã trai vùng Nam Texas này đã quen thấy loại gà đá như búa bổ, nhưng gà Hatch đá mạnh như thế này là điều gì đó mới mẻ. Họ cản nó với con mái già mặt nhợt nhạt để xem kết quả thế nào. Năm đầu họ tạo ra khoảng 20 gà con và đá trống tơ với thành tích trung bình. Một trong số vài con ăn độ bị khò khè và mặt mũi tím tái khi đem xổ. Sweater bắt con trống Blueface già này và cản với một số mái mà ông thích vốn pha trộn giữa Madigin Grey và Lieper Hatch. Đấy là nỗ lực đầu tiên trong việc lai tạo dòng gà Blueface, dẫu chúng vẫn chưa được gọi bằng cái tên đó. Chính con mái già mặt nhợt nhạt thực sự khởi đầu mọi thứ. Đa số hậu duệ của nó cũng thể hiện bộ mặt nhợt nhạt bệnh hoạn như vậy.
Một vài người bảo Sweater rằng con mái già mang mầm bệnh (máu trắng Leukosis) và ông phải giết nó và tất cả bầy con của nó [ám chỉ Lun Gilmore và Pete Frost đã đưa cả con mái gốc cho Sweater], Sweater không thích gà có cái bản mặt “blue-face” chết tiệt đó nhưng ông vẫn chưa muốn loại bỏ chúng. Chúng có thân hình tròng trĩnh và ông vô tay thấy rất ổn, chúng chỉ có vẻ nhợt nhạt thậm chí với cả những con trống trong tình trạng mạnh khỏe.
Sweater đem một số mái “blue-face” chết tiệt đó cho các chuyên gia về gia cầm ở Texas A&M College xem có gì khác thường không. Sau một số thử nghiệm, họ nói với ông rằng đám gà hoàn toàn khỏe mạnh. Cái mặt nhợt nhạt, xanh xao gây ra bởi một đột biến về di truyền. Để loại bỏ nó, Sweater phải cản ra thật nhiều gà con và giữ lại những con mặt đỏ để làm giống về sau. Năm đó, Sweater và bè bạn ấp nở đến 500 đầu gà từ con mái già và đám mái con của nó khi pha với một loạt trống khác. Chúng chỉ tạo ra có hai con mái tơ mặt đỏ - mà không có trống tơ nào.
Khi J.D. Perry nghỉ chỗ Cooke vào năm 1948 để làm cho G.A.C. Halff ở trại Quien Sabe Ranch gần San Antonio, ông đem theo những con Hatch tốt nhất. Những con Hatch này chủ yếu là dòng Thompson/J.W.E. Clarke/Kearney châm thêm chút này chút nọ. Gà McLean cũng có nền tảng huyết thống tương tự nhưng ít nảy ra chân vàng hơn. Mồng dâu bắt nguồn từ dòng Boston Roundhead xưa và Low Comb Irish Whitehackle của Duryea mà nó xuất hiện ở hậu duệ của cả dòng Clark lẫn Kearney. Gà Kearney thời đó là kết hợp giữa Irish Brown Red và Whitehackle của ông, bổ sung thêm gà Duryea và Joe Wingate. Vì vậy đây là nguồn chân xanh lục (green). Ở mức độ nhất định, Sweater và J.D bán ra một số gà Hatch, và vào năm 1958, J.D quảng cáo bán gà Blueface. Gà Blueface gốc (McLean) là gà bám đất, đá chân rời, tương đối chậm. Chúng có xu hướng tự sát khi vươn cổ ra để đá lông. Trống như vậy không thể thắng nhiều trong các giải đá cựa dài ở đẳng cấp hàng đầu. Bởi vậy Sweater thử nghiệm đủ thứ với những con mái mặt nhợt nhạt chết tiệt đó. Hầu hết đều tạo ra trống tàm tạm. Một số con có vẻ hứa hẹn nhưng không di truyền phẩm chất của chúng cho thế hệ sau. Một bầy pha mà ông thử nghiệm dường như bổ sung sự sắc sảo (the edge) mà ông tìm kiếm, đó là pha với gà Shuffler của Karl Bashara. Ông cũng kiếm được một số Brown Red từ lão Starnes ở Konowa, Oklahoma. Tôi luôn nghe nói rằng đây là dòng Brown Red Ái Nhĩ Lan xưa, nhưng chiến hữu của tôi trong 50 năm qua - Old Lunch Money, lại đăng một bài viết trích dẫn lời của Mr. Starnes nói rằng gà của lão chẳng qua là Bashara Shuffler châm thêm ít máu Madigan Grey Sweater mà thôi. Ông cũng có dòng D.H. Pierce Wisconsin Red Shuffler từ nhiều nhà lai tạo khác nhau, nhất là C.V.Myers ở Pensylvania. Bằng cách thử nghiệm nhiều kết hợp khác nhau, ông phát triển bầy pha phù hợp Hatch/Shuffler và những dòng khác mà ông có thể chiến thắng.
Và ông đã chiến thắng. Ông thu được kết quả tuyệt vời trong 5 năm ngắn ngủi mà ông làm việc với Percy Flowers ở North Carolina. Vào năm 1957 ông tham dự giải gà tơ Lally Memorial Stag Derby ở Pensylvania. Đây là giải đá cựa ngắn (1 ¼ inch) thường niên. Đây là lần đầu tiên Sweater biệt dưỡng gà để đá giải cựa ngắn và lần đầu tiên ông biệt dưỡng gà tơ cho một sự kiện lớn. Không có trường gà lớn nào ở miền Nam từng tổ chức giải derby hay luân lưu dành cho gà tơ. Bởi vậy Sweater vốn luôn đá gà 2 năm tuổi. Ông thắng 9 thua 1, đoạt giải cao nhất. Trận thua là trước trống tơ dòng Jim Thompson của Bob Lang, người đóng góp vào một trong những dòng gà giống của Sweater.
Các tay đá cựa ngắn nói rằng chiến thắng năm 1957 chỉ là đột biến và rằng Sweater sẽ không có cơ hội lần sau. Vì vậy ông tham dự giải Lally năm 1958 và lại đoạt giải với tỷ số tương tự, 9 thắng 1 thua. Bấy giờ làng gà mới bị thuyết phục rằng cái gã Okie này là tay cáo già, vì vậy họ quyết định giữ tiền và không tham gia vào giải năm 1959. Dẫu vậy sau cùng ban tổ chức (pit management) cũng kiếm đủ số người tham dự và rõ ràng Sweater không thắng giải lần này, ông chỉ xếp thứ nhì với 8 thắng và 2 thua.
Để tỏ lòng kính trọng trước một sư kê đích thực, tôi nghĩ chẳng có gì thích hợp hơn những lời mà Spectator [bút danh của đại sư kê đá gà tơ-cựa ngắn Frank Shy “Narragansett”] dùng để mô tả những con trống tơ của Sweater tại giải Lally Memorial Derby năm 1957. Nên nhớ rằng những trống tơ này là hậu duệ trực tiếp của những con gà blueface chết tiệt xuất phát từ con mái già mặt nhợt nhạt, bệnh hoạn và con trống đẹt chạng 4:02 mà đáng ra phải cho lên thớt.
“Những chiến kê hay nhất mà miền Bắc và miền Đông có thể tạo ra xếp hàng để đá với chúng và chúng khiến tất cả đều bỏ chạy. Chúng nhanh nhẹn, nạp dữ, đá mạnh, đâm nghiệt, và chốt hạ tận tình. Chân của chúng vươn ra cả dặm mỗi cú đá, chúng đá chớp nhoáng (snap) và mỗi cú đều nhắm trúng mục tiêu. Trận duy nhất mà chúng thua là trận tốc độ với cú đâm trúng đầu trong vài giây đầu tiên, những điều như thế này có thể và sẽ xảy ra với bất cứ ai đá ở đẳng cấp hàng đầu” (viết bởi Spectator, 1957).
Khi nói về dòng Blueface, chúng không bao giờ được gọi là Hatch. Điều đó tự khắc hiện lên hình ảnh của trống điều với chân xanh lục. Thậm chí không phải mọi gà Hatch đều có màu đó và dĩ nhiên Blueface lại càng không.
Tầm màu sắc từ ô tuyền cho đến điều nâu (Shuffler, Brown Red, 3 cựa) trên nền tảng điều chuẩn (Thompson, Butcher, Claret) cho đến khét hay vàng (California Chet hay Redquill). Gà Chet chỉ được Sweater bổ sung vào một vài sân giống và chắc chắn tạo ra một số trống đâm tốt. Blueface có cả mồng dâu lẫn mồng lá và có đủ màu chân xanh lục, xanh dương [chì], vàng và trắng. Có lẽ điều này lý giải cho một số tranh cãi về dòng Blueface. Người này có thể sở hữu một con Blueface mồng dâu, lông vàng (pumpkin) và chân trắng và người khác lại sở hữu con mồng lá, màu điều và chân xanh lục. Đôi khi, gà trống có lẽ cũng có màu nhạn, ô hay bông đỏ, thậm chí cả màu chuối nữa. Tất cả những phân dòng này đều xuất hiện trong các chuồng giống Blueface nhất định.
Tôi rất thân với Sweater McGinnis vào những năm 1940 và 1950. Trong những năm đó, tôi làm việc như một tay biệt dưỡng và nài gà cho một số sư kê tiếng tăm ( C.C.Cooke, Bobby Manziel Sr...) và nhiều người kém tiếng hơn. Mặc dù chúng tôi là bạn bè và có thăm hỏi lẫn nhau, Sweater không cho tôi những con Blueface tốt của ông. Ông biết rằng chúng tôi sẽ đụng nhau ngoài trường gà và ông không thích đá lại chính dòng gà của mình. Khi Sweater chết, tôi đang trong quá trình di chuyển từ Ft. Worth Texas đến Denver, Colorado. Thật khó khăn để tôi làm việc này, nhưng tôi lập tức viếng thăm những người đang giữ các sân giống của Sweater. Tôi mua tất cả số gà từ bốn sân giống này, mỗi sân là một phân dòng. Trong hơn 30 năm, tôi kết hợp bốn phân dòng này để tạo ra dòng gà Blueface của mình hiện nay.
====================================================
Bộ phim lấy cảm hứng từ cuộc đời của Herman "Sweater" McGinnis: Sư kê - Cockfighter (1974)
Về cái tên Sweater
Have you found out what two bloodlines are the secret of McGinnis?
George Herman “Red Sweater” McGinnis
George Herman “Red Sweater” McGinnis là người hết sức khôi hài. Nếu có thể sống lại vào ngay lúc này, ông sẽ thấy rằng những tranh cãi về dòng Blueface là truyện cười hay nhất mà ông từng tạo ra. Tôi chắc là ông sẽ có lúc phì cười về bài viết này, nhưng tôi vẫn viết ra. Có lẽ nếu không còn gì khác, nó sẽ tạo cảm hứng để mọi người kể cho chúng ta nghe về phiên bản câu chuyện của mình.
Tiểu sử
Herman McGinnis sinh năm 1905 ở Southwest Oklahoma gần Chickaska. Hầu hết thời niên thiếu ông sống với người bác Dave Lane, một dược sĩ ở Oklahoma City. Dave Lane là một trong những sư kê cựu trào giỏi nhất. Vào đầu những năm 1920 khi Sweater vẫn còn ở tuổi thiếu niên, ông thả gà của Frank Perry và Sap Barret trong một cuộc đá đối đầu (main) chống lại sư kê huyền thoại Henry Wortham [tác giả bộ luật đá gà phổ biến] và ăn 4 độ cuối để giành thắng lợi chung cuộc. Đấy là ở trường đấu Shell Creek Pit gần Sand Springs, Oklahoma.
Sweater là một sư kê chuyên nghiệp về mọi phương diện của từ này. Ngoại trừ một thời gian ngắn phục vụ quân đội vào Thế Chiến II, ông dành cả đời làm việc với gà chọi. Ông là tay biệt dưỡng và nài gà hết sức được ưa chuộng, và ông làm việc khá lâu cho John Madigin, Walter Kelso và Jack Walton. Với phương pháp biệt dưỡng của mình, ông có thể khiến cho đùi gà mạnh hơn so với bất kỳ tay biệt dưỡng nào khác mà tôi biết. Chúng sẽ cứng và to bằng với cổ tay của một người bình thường. Chúng quá mạnh đến nỗi thường tự đá gãy chân của chính mình. Với tư cách nài gà, Sweater không bao giờ để lọt mánh nào, dẫu hợp lệ hay không. Thật trùng hợp ông chết trong đấu trường với con gà chọi trong tay tại trường gà Boxwood Pit ở Virginia vào ngày 19 tháng 12 năm 1959.
Lịch sử lai tạo
Sweater sở hữu hàng trăm con gà được nuôi cho mình hàng năm nhưng mãi cho đến khi ông chuyển đến North Carolina vào năm 1954 để làm việc cho Percy Flowers tại trại Pineville Farm, thì chẳng có con nào được gọi riêng là Blueface. Không có sự kết hợp đặc biệt nào giữa các dòng gà để có thể phân biệt Blueface với những dòng khác. Chúng chỉ đơn giản được coi là McGinnis Red [điều] hay Grey [chuối], tùy vào màu lông. Sweater không bao giờ quảng cáo gà của mình, ông không thích bán chúng và gần như chẳng bao giờ làm vậy, tuy nhiên ông cho đi nhiều con.
Phương pháp lai tạo
Phương pháp lai tạo thông thường của ông là thả một trống với sáu mái ngoài bãi thả và để chúng sinh sản tự nhiên. Vào mùa thu, Sweater sẽ chọn ra những trống tơ mà mình muốn và bảo chủ trại ăn thịt hết số còn lại. Do vậy rất nhiều gà của Sweater nằm trong tay những ai biết chỗ ông chăn thả gà của mình. Nhiều trong số cái gọi là dòng Blueface ngày nay dựa vào số gà lấy từ những bãi chăn thả này và chẳng có chút máu McLean Hatch vốn đi đôi với cái tên Blueface. Dòng gà mà Sweater dùng trong hàng loạt kết hợp và xuất hiện trong một số dòng Blueface hiện đại là Madigan Texas Ranger, một dòng Brown Red thực sự vĩ đại.
Khi Sweater chịu trách nhiệm cho các sân giống của Madigan ở Houston vào cuối những năm 1930, rất nhiều những trống và mái xuất sắc đều mang một phần tư máu hay nhiều hơn của dòng Texas Ranger này. Khi Madigan chết vào năm 1942, Kelso và Japhet thừa hưởng gà của ông mà chúng được gửi đến chỗ của Kelso ở Galveston. Sweater thiết lập một loạt sân giống rồi Kelso và Japhet thay nhau lựa chọn những con mà họ muốn. Nhưng Kelso còn không thích Claret, nói chi đến Ranger, vì vậy Sweater bắt những con mà ông muốn trong số đó.
Về sau, Sweater quyết định rằng ông muốn gà của mình tốc độ hơn và ai đó bán cho ông một bầy gà Ba Cựa từ bang Washington. Những con trống này có cựa bình thường, kèm thêm một cựa lú ở bên trên và bên dưới nó. Tôi biết có ít nhất một bầy Blueface hiện đại thể hiện tính trạng này và một số trống không thể lắp cựa sắt một cách như ý nếu không cắt bỏ những cựa nhỏ này. Tôi biết rằng giống gà chọi Ô Sumatra và con cháu của chúng có đặc điểm kỳ lạ này.
Sweater đá rất nhiều gà của Sam Bigham, một bầy pha Marsh Butcher/Claret. Đấy là một trong những nguồn cơn của việc chân trắng hiếm xuất hiện ở một số Blueface. Ông cũng có một số gà Kearney mà ông lấy từ miền Bắc. Bầy đặc biệt yêu thích của Sweater là Jim Thompson Mahoganies, vốn được cản bởi Bob Lang ở Long Island, New York. Sweater gọi những con Thompson này là vũ khí bí mật của mình và để chúng ở Oklahoma khi ông chuyển đến North Carolina. Ông không chắc việc thương lượng với Percy Flowers có thành hay không, và ông phòng hờ bằng cách để lại Thompson và một loạt sân giống của mình cho những chiến hữu mà mình tin tưởng. Ông để lại một số con giống McLean cho một cựu chiến hữu Okie [người Oklahoma] ở Arizona và hầu hết dòng Thompson cho Billy “The Barber” Atchley ở Oklahoma City, người về phần mình trao cho Sweater một số Butcher thực sự tốt. Sau khi Sweater chết, những sân giống mà ông để lại ở Pineville bị hỏng và lý do chính có thể là vì thiếu những con giống từ Oklahoma này.
Nói thêm về sự nghiệp của Sweater McGinnis
Ngoài gà điều (Red), Sweater còn nuôi rất nhiều gà chuối (Grey), chủ yếu của Madigan và Kelso. Chúng thường xuyên được pha với một loạt gà điều, và kết quả thường tạo ra McGinnis Red (điều) hay McGinnis Grey (chuối), dẫu chúng là anh em cùng bầy nhưng lại khác màu. Tôi chụp tấm hình một con trống chuối lông sum xuê vào năm 1949 khi đến thăm Sweater và Lun Gilmore tại chỗ của Jack Walton ở Dallas. Sweater nói với tôi rằng tất cả chiến kê của ông năm đó đều mang một ít huyết thống của con trống này. Hầu hết chất liệu của bài viết này đều rút ra từ lần gặp mặt đó. Tôi tin rằng Gilmore là anh em rể của Jack Walton, và sau này tôi sẽ đề cập đến vai trò của ông trong câu chuyện về dòng Blueface. Đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng quan tâm lắm đến Blueface gốc. Loại gà mà tôi vừa nhắc xuất hiện ở nhiều dòng Blueface hiện đại, nhưng Sweater không coi chúng là hàng đích thực. Để mô tả một cách chính xác về sự phát triển của dòng Blueface, trước tiên tôi phải dựng lại bối cảnh lịch sử. Để làm như vậy, tôi phải đề cập đến hai sư kê chuyên nghiệp khác: J.D. Perry ở Oklahoma City và Max Thaggard dị thường, người mà cho đến tận gần đây vẫn đá chúng ở Gunthrie, Oklahoma. Vào đầu những năm 1940, băng J.D. Perry và Karl Bashara tham gia vào tất cả các trường gà ở Oklahoma. Dòng Shuffler (nạp lùa) của Karl và tài nghệ của J.D như một tay biệt dưỡng và thả gà đã làm nên một băng dữ dằn. Khi C.C.Cooke ở Oklahoma mua tất cả gà của Sandy Hatch với giá 2,500 đô la và rồi liên minh với E.W. Law ở Florida, họ mướn J.D điều hành các trận đấu của mình. J.D pha gà Hatch của Cooke với Claret của Law để tạo ra dòng pha danh tiếng Hatch/Claret mà nó cách mạng hóa bộ môn đá cựa dài. Kết hợp Lực/Tốc độ đã trở thành câu “thần chú” ít ra là trong kê phòng. Cũng thời gian đó, Max Thaggard cản con trống già chột mắt Frost Grey (mà Bobby Manziel đưa cho) với một số mái Brown Red. Kết quả tạo ra Vibrator, những chiến kê đá cận chiến vĩ đại nhất (đâm ngực) mà tôi, hay hầu hết những người khác từng chứng kiến. Có một thời gian, chúng bất khả chiến bại. Sau khi thua quá nhiều trận trước đám gà Hatch/Claret và Vibrator lườn bông (speckle-bellied), Sweater bắt đầu trình làng thứ tốt hơn. Ông nảy ra một ý tưởng thông minh kết hợp Hatch/Claret với Grey/Brown Red và đả bại hết thảy.
Lun Gilmore, bạn của Sweater, có một con mái già mặt nhợt nhạt (pale headed) mà bình thường sẽ bị giết bỏ, nhưng nó có lẽ là một trong những mái Hatch thật tốt từng đi ra từ chỗ của Ted McLean. Có lẽ nó mang một ít huyết thống dòng Morgan Whitehackle như nhiều gà của McLean, vì một lẽ đặc biệt nào đó mà mó cản ra một số con trông như gà bông. Tuy nhiên, gà Jim Thompson mà Hatch gốc dựa vào cũng tạo ra 20% gà bông và đôi khi có cả một con gà nhạn trắng tinh. Trên thực tế tôi từng thấy gà Hatch Nhạn mà nhà lai tạo ngại công nhận bởi sợ người khác cho rằng họ quản lý bầy đàn kém. Tuy Lun lấy con mái này từ Pete Frost nhưng cả hai cùng chia sẻ nó, đại loại như vậy, Frost nhờ McLean gửi cho họ một con trống Hatch để cản với con mái già này. McLean chịu ơn Frost nhưng ông không muốn dòng gà của mình lọt ra ngoài. Vì vậy ông gửi cho họ một con trống tàm tạm – con gà chột mắt mồng dâu nhỏ con chạng 4:02 [1.87kg] mà đằng nào ông cũng giết bỏ.
Khi con trống còi cọc này được đem xổ, nó thực sự gây ấn tượng. Nó đá mạnh tương đương với một con quá chạng. Những gã trai vùng Nam Texas này đã quen thấy loại gà đá như búa bổ, nhưng gà Hatch đá mạnh như thế này là điều gì đó mới mẻ. Họ cản nó với con mái già mặt nhợt nhạt để xem kết quả thế nào. Năm đầu họ tạo ra khoảng 20 gà con và đá trống tơ với thành tích trung bình. Một trong số vài con ăn độ bị khò khè và mặt mũi tím tái khi đem xổ. Sweater bắt con trống Blueface già này và cản với một số mái mà ông thích vốn pha trộn giữa Madigin Grey và Lieper Hatch. Đấy là nỗ lực đầu tiên trong việc lai tạo dòng gà Blueface, dẫu chúng vẫn chưa được gọi bằng cái tên đó. Chính con mái già mặt nhợt nhạt thực sự khởi đầu mọi thứ. Đa số hậu duệ của nó cũng thể hiện bộ mặt nhợt nhạt bệnh hoạn như vậy.
Một vài người bảo Sweater rằng con mái già mang mầm bệnh (máu trắng Leukosis) và ông phải giết nó và tất cả bầy con của nó [ám chỉ Lun Gilmore và Pete Frost đã đưa cả con mái gốc cho Sweater], Sweater không thích gà có cái bản mặt “blue-face” chết tiệt đó nhưng ông vẫn chưa muốn loại bỏ chúng. Chúng có thân hình tròng trĩnh và ông vô tay thấy rất ổn, chúng chỉ có vẻ nhợt nhạt thậm chí với cả những con trống trong tình trạng mạnh khỏe.
Sweater đem một số mái “blue-face” chết tiệt đó cho các chuyên gia về gia cầm ở Texas A&M College xem có gì khác thường không. Sau một số thử nghiệm, họ nói với ông rằng đám gà hoàn toàn khỏe mạnh. Cái mặt nhợt nhạt, xanh xao gây ra bởi một đột biến về di truyền. Để loại bỏ nó, Sweater phải cản ra thật nhiều gà con và giữ lại những con mặt đỏ để làm giống về sau. Năm đó, Sweater và bè bạn ấp nở đến 500 đầu gà từ con mái già và đám mái con của nó khi pha với một loạt trống khác. Chúng chỉ tạo ra có hai con mái tơ mặt đỏ - mà không có trống tơ nào.
Khi J.D. Perry nghỉ chỗ Cooke vào năm 1948 để làm cho G.A.C. Halff ở trại Quien Sabe Ranch gần San Antonio, ông đem theo những con Hatch tốt nhất. Những con Hatch này chủ yếu là dòng Thompson/J.W.E. Clarke/Kearney châm thêm chút này chút nọ. Gà McLean cũng có nền tảng huyết thống tương tự nhưng ít nảy ra chân vàng hơn. Mồng dâu bắt nguồn từ dòng Boston Roundhead xưa và Low Comb Irish Whitehackle của Duryea mà nó xuất hiện ở hậu duệ của cả dòng Clark lẫn Kearney. Gà Kearney thời đó là kết hợp giữa Irish Brown Red và Whitehackle của ông, bổ sung thêm gà Duryea và Joe Wingate. Vì vậy đây là nguồn chân xanh lục (green). Ở mức độ nhất định, Sweater và J.D bán ra một số gà Hatch, và vào năm 1958, J.D quảng cáo bán gà Blueface. Gà Blueface gốc (McLean) là gà bám đất, đá chân rời, tương đối chậm. Chúng có xu hướng tự sát khi vươn cổ ra để đá lông. Trống như vậy không thể thắng nhiều trong các giải đá cựa dài ở đẳng cấp hàng đầu. Bởi vậy Sweater thử nghiệm đủ thứ với những con mái mặt nhợt nhạt chết tiệt đó. Hầu hết đều tạo ra trống tàm tạm. Một số con có vẻ hứa hẹn nhưng không di truyền phẩm chất của chúng cho thế hệ sau. Một bầy pha mà ông thử nghiệm dường như bổ sung sự sắc sảo (the edge) mà ông tìm kiếm, đó là pha với gà Shuffler của Karl Bashara. Ông cũng kiếm được một số Brown Red từ lão Starnes ở Konowa, Oklahoma. Tôi luôn nghe nói rằng đây là dòng Brown Red Ái Nhĩ Lan xưa, nhưng chiến hữu của tôi trong 50 năm qua - Old Lunch Money, lại đăng một bài viết trích dẫn lời của Mr. Starnes nói rằng gà của lão chẳng qua là Bashara Shuffler châm thêm ít máu Madigan Grey Sweater mà thôi. Ông cũng có dòng D.H. Pierce Wisconsin Red Shuffler từ nhiều nhà lai tạo khác nhau, nhất là C.V.Myers ở Pensylvania. Bằng cách thử nghiệm nhiều kết hợp khác nhau, ông phát triển bầy pha phù hợp Hatch/Shuffler và những dòng khác mà ông có thể chiến thắng.
Và ông đã chiến thắng. Ông thu được kết quả tuyệt vời trong 5 năm ngắn ngủi mà ông làm việc với Percy Flowers ở North Carolina. Vào năm 1957 ông tham dự giải gà tơ Lally Memorial Stag Derby ở Pensylvania. Đây là giải đá cựa ngắn (1 ¼ inch) thường niên. Đây là lần đầu tiên Sweater biệt dưỡng gà để đá giải cựa ngắn và lần đầu tiên ông biệt dưỡng gà tơ cho một sự kiện lớn. Không có trường gà lớn nào ở miền Nam từng tổ chức giải derby hay luân lưu dành cho gà tơ. Bởi vậy Sweater vốn luôn đá gà 2 năm tuổi. Ông thắng 9 thua 1, đoạt giải cao nhất. Trận thua là trước trống tơ dòng Jim Thompson của Bob Lang, người đóng góp vào một trong những dòng gà giống của Sweater.
Các tay đá cựa ngắn nói rằng chiến thắng năm 1957 chỉ là đột biến và rằng Sweater sẽ không có cơ hội lần sau. Vì vậy ông tham dự giải Lally năm 1958 và lại đoạt giải với tỷ số tương tự, 9 thắng 1 thua. Bấy giờ làng gà mới bị thuyết phục rằng cái gã Okie này là tay cáo già, vì vậy họ quyết định giữ tiền và không tham gia vào giải năm 1959. Dẫu vậy sau cùng ban tổ chức (pit management) cũng kiếm đủ số người tham dự và rõ ràng Sweater không thắng giải lần này, ông chỉ xếp thứ nhì với 8 thắng và 2 thua.
Để tỏ lòng kính trọng trước một sư kê đích thực, tôi nghĩ chẳng có gì thích hợp hơn những lời mà Spectator [bút danh của đại sư kê đá gà tơ-cựa ngắn Frank Shy “Narragansett”] dùng để mô tả những con trống tơ của Sweater tại giải Lally Memorial Derby năm 1957. Nên nhớ rằng những trống tơ này là hậu duệ trực tiếp của những con gà blueface chết tiệt xuất phát từ con mái già mặt nhợt nhạt, bệnh hoạn và con trống đẹt chạng 4:02 mà đáng ra phải cho lên thớt.
“Những chiến kê hay nhất mà miền Bắc và miền Đông có thể tạo ra xếp hàng để đá với chúng và chúng khiến tất cả đều bỏ chạy. Chúng nhanh nhẹn, nạp dữ, đá mạnh, đâm nghiệt, và chốt hạ tận tình. Chân của chúng vươn ra cả dặm mỗi cú đá, chúng đá chớp nhoáng (snap) và mỗi cú đều nhắm trúng mục tiêu. Trận duy nhất mà chúng thua là trận tốc độ với cú đâm trúng đầu trong vài giây đầu tiên, những điều như thế này có thể và sẽ xảy ra với bất cứ ai đá ở đẳng cấp hàng đầu” (viết bởi Spectator, 1957).
Khi nói về dòng Blueface, chúng không bao giờ được gọi là Hatch. Điều đó tự khắc hiện lên hình ảnh của trống điều với chân xanh lục. Thậm chí không phải mọi gà Hatch đều có màu đó và dĩ nhiên Blueface lại càng không.
Tầm màu sắc từ ô tuyền cho đến điều nâu (Shuffler, Brown Red, 3 cựa) trên nền tảng điều chuẩn (Thompson, Butcher, Claret) cho đến khét hay vàng (California Chet hay Redquill). Gà Chet chỉ được Sweater bổ sung vào một vài sân giống và chắc chắn tạo ra một số trống đâm tốt. Blueface có cả mồng dâu lẫn mồng lá và có đủ màu chân xanh lục, xanh dương [chì], vàng và trắng. Có lẽ điều này lý giải cho một số tranh cãi về dòng Blueface. Người này có thể sở hữu một con Blueface mồng dâu, lông vàng (pumpkin) và chân trắng và người khác lại sở hữu con mồng lá, màu điều và chân xanh lục. Đôi khi, gà trống có lẽ cũng có màu nhạn, ô hay bông đỏ, thậm chí cả màu chuối nữa. Tất cả những phân dòng này đều xuất hiện trong các chuồng giống Blueface nhất định.
Tôi rất thân với Sweater McGinnis vào những năm 1940 và 1950. Trong những năm đó, tôi làm việc như một tay biệt dưỡng và nài gà cho một số sư kê tiếng tăm ( C.C.Cooke, Bobby Manziel Sr...) và nhiều người kém tiếng hơn. Mặc dù chúng tôi là bạn bè và có thăm hỏi lẫn nhau, Sweater không cho tôi những con Blueface tốt của ông. Ông biết rằng chúng tôi sẽ đụng nhau ngoài trường gà và ông không thích đá lại chính dòng gà của mình. Khi Sweater chết, tôi đang trong quá trình di chuyển từ Ft. Worth Texas đến Denver, Colorado. Thật khó khăn để tôi làm việc này, nhưng tôi lập tức viếng thăm những người đang giữ các sân giống của Sweater. Tôi mua tất cả số gà từ bốn sân giống này, mỗi sân là một phân dòng. Trong hơn 30 năm, tôi kết hợp bốn phân dòng này để tạo ra dòng gà Blueface của mình hiện nay.
====================================================
Bộ phim lấy cảm hứng từ cuộc đời của Herman "Sweater" McGinnis: Sư kê - Cockfighter (1974)
Về cái tên Sweater
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét